MÙI CỦA QUÊ HƯƠNG

Mùi quê hương

“bao bọc” và “nuôi dưỡng” bao người

Nghe có vẻ lạ nhỉ ! Nhưng sự thật là như vậy, mình có thể ngửi được mùi của chính quê hương – mảnh đất đã “bao bọc” và “nuôi dưỡng” mình suốt nhiều năm mãi đến khi mình đặt chân vào miền Nam.
Mọi người thường bảo mình hay rất thích ngửi mọi thứ và cũng rất thính, đúng vậy, mình có thói quen là rất hay ngửi mọi thứ, không phải vì mình thích mà vì tính tò mò, kể cả tờ tiền, tờ giấy, ngòi bút,… Tất cả mọi thứ mình đều có thể dùng khứu giác để nhận biết. Tuy nhiên, có một mùi hương khiến mình bồi hồi nhớ lại và xúc động nhất là mùi của quê hương.
Mình đã không nhận ra từ điều nay cho đến năm 2023, khi lần đầu từ Sài Gòn ra quê ăn Tết, ngày mình lái chiếc xe Vision lên chiếc cầu Hàm Hòa, có một thứ đã đánh thức con tim mình là mùi của quê, mình đã bất ngờ vì thứ mùi khứu giác mình nhận được không phải là mùi món ăn, mùi đốt rác hay mùi tanh của biển cá mà là mùi của không khí nơi đây, thật khó để mình có thể diễn tả trọn vẹn nó nhưng thứ mùi ấy dễ chịu lắm, nó làm căng phồng cả phổi, làm cho lồng ngực mình bỗng rộn ràng như trẻ thơ đón mẹ đi chợ về. Vài tháng sau trong Sài Gòn, mình vẫn còn nhớ như in mùi hương đó mỗi khi lục lại tấm ảnh của quê Ngoại, mùi hương của mảnh đất cằn cỗi, mảnh đất biết bao người dân lao động mưu sinh đánh bắt cá, mùi của tiếng xe cộ chạy bon bon, mùi của lúa, của đồng quê…
Upload Image...
Và với mình, “Quà quê” chính là thứ mùi thơm bình dị của lúa non, của rạ trắng và của những màu xanh ngút ngàn, nhìn đâu cũng thấy chân trời. Vậy nên bây giờ cái mùi mang tên quê hương, nó là mùi của ký ức, thứ mùi thuộc về “những điều cũ kỹ” hoặc được “ngửi” bằng mũi của những người yêu -mến quê hương…