Xin chào mọi người, mình đã quay lại với chuỗi series về quân sự rồi đây. Phần này mình sẽ cho mọi người chiêm ngưỡng môi trường thiên nhiên trong khu quân sự xanh như nào nhé !
Mỗi ngày đi học, chúng mình đều được các tán cây che nắng, lúc đến lớp học thì lại được làm mát bằng những cánh quạt máy hay những luồng gió đan xen luồn qua khe cửa lớn thổi vào. Mình còn nhớ những lúc ra Căn tin ngủ trưa mà gió thổi mát quá trời, rồi những buổi tối ngồi trước sông tám chuyện với lũ bạn mà không cần quạt hay thậm chí có những lần lạnh run cả người. Hầu hết chúng mình đi đâu hay đứng ở đâu đều có thiên nhiên kề bên che chắn nên đỡ mệt nhiều lắm.
Ngoài ra, điều mà mình luôn làm mỗi khi đi hành quân chính là nhìn lên bầu trời xanh kia, màu xanh của mây trời lần nào cũng đem cho mình một cảm giác đặc biệt, nó như là “người bạn thân” của mình vậy, mình có thể tỉ tê tâm sự hàng thứ chuyện trên đời với nó mà không bận tâm thứ gì vì mình biết chắc chắn cậu ấy sẽ không bao giờ kể chuyện đó cho ai, và mình cũng “mến” cậu ấy vì có những lúc cậu ấy “khóc” khi đang ngủ trên ghế đá dưới tán cây vào ban trưa, làm mình chợt tỉnh giấc và áo quần gần như lấm lem những giọt mưa. Nhưng với mình, đó như là một bộ phim thanh xuân, những câu chuyện vốn dĩ rất đời thường nhưng khi qua lăng kính của mình thì nó như một bộ phim tình cảm và nhẹ nhàng vậy. Chính vì vậy, khi mình được ở gần màu xanh của đất trời thì mình lại nghiệm ra rất nhiều điều mới mẻ.
Xuân cũng đã về trên vai áo xanh bạc màu, nắng đổ dọc những cung đường cong vút, mây lừ đừ chẳng muốn trôi như lòng tớ vương vấn mãi chẳng muốn xa nơi này. Dù là vậy, có những việc chẳng thể cưỡng cầu, mình đã để mùa quân sự trở thành một hồi ức khó quên và đã cất giữ nó cẩn thận trong trái tim để sau này khi nhớ lại, mình sẽ mỉm cười nhiều hơn là nuối tiếc.
Mọi người hãy đón chờ phần 3 nữa nha !
Tác giả: Trần Ngọc Đan Thùy